Cảm nghĩ về ngày 20-11.
Tiết
trời trở lạnh sang đông. Ngày 20-11 lại đến. Những kỷ niệm về công ơn Thầy Cô
giáo bỗng trổi dậy
trong tiềm thức khiến mỗi chúng ta lại nao nao xúc động.
Nhanh
thật! Mới đó mà sáu năm đã trôi qua kể từ ngày đầu tiên em cắp sách đi học. Sáu
năm em đến trường được Thầy Cô giảng dạy, sáu năm mà tình nghĩa của Thầy Cô
ngọt ngào quyện theo mỗi bước tiến của em. Và bây giờ đây chúng em đang ở ngôi
trường Lý Tự Trọng thân yêu, học lớp 6/3 với thầy cô mới, nhưng gần 3 tháng qua
cũng đã là quá đủ để chúng em cảm nhận được tình yêu thương mà các thầy các cô
đã dành cho chúng em. Và chúng em cảm thấy chúng em đã lớp 6 rồi mà vẫn như là
học sinh lớp 1, mới bẽn lẽn bước vào lớp. Điều mà em đón nhận được ở tất cả các
vị Thầy Cô ấy là tình thương bao la vô bờ bến. Đã bao lần em bắt gặp ở Thầy Cô
nét phiền muộn ưu tư khi chúng em chưa ngoan. Và cũng bao lần em nhìn thấy
những nụ cười rạng rỡ làm Thầy Cô trẻ hẳn lại mỗi lúc chúng em cố gắng trong
học tập. Cao cả thay những kỹ sư tâm hồn!
có hiểu ra điều đó làm cho Thầy Cô phiền lòng. Chúng em đã từng không chuẩn bị bài khi đến lớp, và viện lý là bài khó học. Nhưng tại sao chúng em không hiểu rằng để giảng dạy cho dễ hiểu, Thầy Cô đã tốn bao công sức chuẩn bị giáo án hằng đêm. Tại sao chúng em không biết rằng có những đêm mất điện, trong lúc chúng em ngủ say thì Thầy Cô còn thức bên ngọn đèn chấm bài, sửa từng câu, từng chữ... Còn biết bao câu hỏi tại sao, chúng em thật nông nổi và đáng trách. Nhưng Thầy Cô bao giờ cũng sẵn sàng tha thứ bằng tình thương yêu học trò nồng thắm. Ôi Thầy Cô của chúng em!
Rồi
khi em được công nhận là học sinh giỏi, cha mẹ, bạn bè và người xung quanh đều
khen ngợi. Nhưng em hiểu rằng, đằng sau thành tích đó là những giọt mồ hôi và
hơi ấm tình thương của Cô. Em như một bông hoa, còn Cô là lòng đất. Hoa phải
nhờ đất nuôi sống, nhờ đất lớn lên và xinh đẹp tô điểm cho đời. Thế nhưng người
ta chỉ khen hoa đẹp, mấy ai nhớ đến nguồn gốc đã nuôi sống bông hoa. Song, đất
không bao giờ phiền lòng về điều đó, vẫn tháng tháng ngày ngày nuôi sống vẻ đẹp
cho đời. Cô cũng vậy, như dòng nước chảy xuôi, dạy dỗ chúng em mà không hề toan
tính. Cho nên chúng em - những bông hoa phải biết cội nguồn cho mình sức sống,
mà tỏ lòng biết ơn đối với Thầy Cô. Dù biết là nhớ ơn thế nào cho đủ, nhưng
cũng phải tỏ chút gì để thể hiện tinh thần uống nước nhớ nguồn. Lòng biết ơn
đôi khi chỉ là việc đến thăm viếng Thầy Cô mỗi dịp Tết, lễ... nhưng nó sẽ động
viên Thầy Cô rất nhiều trong việc giảng dạy.
...Một
mùa Xuân mới lại sắp về. Chúng em thêm một tuổi, và tóc Thầy Cô cũng thêm nhiều
sợi bạc. Tóc Thầy Cô đã bạc đi cho mùa Xuân quê hương mãi mãi tươi xanh. Thầy
Cô, đó là tấm gương sáng tuyệt vời, là ngọn đuốc thiêng liêng soi đường cho
chúng em bước tới. Rồi mai kia khi chúng em đã khôn lớn vào đời, đem các kiến
thức mà Thầy Cô đã dạy để đóng góp một phần nhỏ bé xây dựng đất nước. Bước
đường tương lai rộng mở trước mắt em. Con đường ấy chính Thầy Cô là người khai
mở. Vì thế, cho dù đã trưởng thành đến mấy, dù giữ vị trí nào trong xã hội, thì
những hình bóng kính yêu của Thầy Cô mãi mãi ở bên em như nhắc nhở, động viên
em trong suốt cuộc đời.
Hôm nay, chúng em xin được kính tặng Thầy Cô
những bông hoa tươi thắm nhất, không chỉ là tấm lòng mà chúng em giành cho cô
mà còn là một lời hứa chúng em muốn nói với Thầy Cô: Chúng em sẽ cố gắng chăm
ngoan hơn để không phụ lòng Thầy Cô đã mong mỏi ở chúng em. Ngoài mẹ cha , thầy
cô là tất cả, đã cho em đôi cánh bước vào đời./.
Huỳnh Ngọc Anh Thư“Thầy cô” chỉ với hai tiếng thôi mà sao chúng em cảm thấy cao quý và thiêng liêng đến vậy. Họ là những người dẫn dắt chúng em đi trên con đường của riêng mình, người chắp cánh ước mơ cho chúng em. Mọi người vẫn thường nói, mỗi thầy cô giáo là một người lái đò cần mẫn. Khi năm học kết thúc cũng chính là lúc những chuyến đò đã bắt đầu cập bến. Một chuyến đò với biết bao công sức và tâm huyết, một chuyến đò chở biết bao tri thức, tình cảm mà thầy cô muốn gửi vào mỗi chúng em. Chúng em biết rằng để làm được điều đó, thầy cô đã phải thức khuya, dậy sớm, miệt mài, cặm cụi bên trang giáo án. Chúng em biết rằng đó là tất cả những giọt mồ hôi, nước mắt của các thầy cô. Tình yêu thương vô bờ bến ấy chúng em sẽ luôn trâ trọng và cất giữ mãi trong trái tim.Lời chúc mừng Thầy Cô nhân ngày 20 – 11Từ khi sinh ra đến lúc lớn lên em đã nhận được tình cảm thiêng liêng, vô giá của ba mẹ. Ba mẹ là người sinh ra và nuôi em lớn khôn. Em nghĩ cuộc đời này chỉ có tình yêu thương của ba mẹ thôi. Nhưng từ khi cắp sách đến trường em đã nhận ra rằng bên cạnh bố mẹ còn có những thầy, cô giáo hết lòng, hết sức yêu thương, giúp đỡ và dạy dỗ em nên người.
KÍNH TẶNG THẦY, CÔThầy cô không những cho chúng em tri thức để từng ngày trôi qua là lúc chúng em bước lên cao hơn với nấc thang kiến thức. Thầy cô còn là người dạy cho chúng em biết đọc, biết nói những gì nên nói; biết quan tâm đến những người xung quanh, biết không làm ngơ trước những mảnh đời bất hạnh. Người dạy em biết thế nào là tình yêu thương, thế nào là đoàn kết cũng như làm thế nào vượt qua đau khổ, thất bại. Những bào học tượng chừng như đơn giản ấy sẽ là những hành trang vô cùng quý giá để chúng em bước vào đời.Chúng em luôn tự hào vì là học sinh của trường Lý Tự Trọng, tự hào không chỉ vì được học tập trong một môi trường tốt, mà còn vì chúng em đã được những thầy cô giáo tận tình dạy dỗ. Ở đây, thầy cô giáo không chỉ đơn thuần là một người thầy, người cô mà còn là người cha, người mẹ thứ hai của chúng em. Vâng ! Tất cả, tất cả, từ những gì nhỏ nhặt nhất, đến những điều cao cả nhất chúng em đều quý trọng, vì đó là tình thương mênh mông như trời biển của thầy cô giành cho chúng em.Thầy cô kính mến ! Ngày 20 – 11 đang đến gần. Dù không biết làm gì để đền đáp lại công ơn to lớn ấy nhưng chúng em xin kính dâng lên quý thầy cô những lời thành kính và tri ân nhất, xuất phát từ sâu trong mỗi trái tim của chúng em. Chúng em xin hứa sẽ học tập thật tốt, để xúng đáng với những kì vọng và mong mỗi của thầy cô. Dù sao này trên con đường chúng em đi, dẫu có phong ba, bão táp chúng em sẽ luôn vũng tin bước qua vì chúng em biết ở một nơi nào đó thầy cô vẫn dang mỉm cười và dõi theo bước chúng em.“Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi. Cho chúng em khoanh tay cúi đầu lần nữa. Gọi tiếng thầy với tất cả tình yêu…”Trần Phương Hiền
Mừng
ngày Nhà giáo Việt Nam
Em
vui em hái hoa dâng tặng thầy
Nét
mặt thầy cô cảm xúc tràn đầy
Thầy
cô nghề rất tuyệt vời mến yêu
Yêu
trò dạy dỗ như cha mẹ hiền
Tình
thầy cô lớn biết bao nhiêu
Dạy
em khôn lớn với bao nhọc nhằn
Được
bao người mến người thương
Là
người có trí làm nên cơ đồ
Thầy
cô là người dẫn dắt tương lai
Cho
chúng em biết đạo đức con người
Chúng
em ghi nhớ mãi lời
Thầy
cô dạy dỗ suốt đời không quên.
Hoàng Ngọc Duyên 6/3
THẦY CÔ
GIÁO LỚP EM
Tình yêu trò vẫn không gì thay đổi
Mãi trao em muôn vàn tri thứ mới
Chính là người- thầy cô giáo trường em.
Cô giáo Anh người dẫn dắt một thời
Với lớp em, cô mãi là tri kỉ
Cùng hát ca, cùng thơ thẩn, họa kí
Người đầu cho cảm hứng thơ văn.
Việc trình bày môn Toám thật khó khăn
Nhưng cô Khang nay kịp thời hướng dẫn
Dạy chúng em khi cẩn thận, kiên nhẫn
Lúc nào cần phải dứt khoát, nhanh tay!
Lý lớp em, ôi thật khó làm thay!
Ơn cô Tuấn vẫn từng ngày rẽ sóng
Dạy chúng em với biết bao hy vọng
Đưa con thuyền của lớp vượt qua sông.
Môn Sinh học đầy hóc búa gai chông
Đã nhiều lần khi làm lớp em khổ sở
Thầy Lê Quý cách giảng dạy dễ nhớ
Giúp đỡ nhiều cho thử thách môn sinh.
Cô giáo Hạnh với mày chiếu tượng hình
Khiến Lịch sử tuyệt hơn bao giời hết
Chưa năm nào em lại hết sợ sệt
Với môn sử khô cằn tựa năm nay.
Nhớ những bài Địa lý giảng hay say
Cũng chính cô người ân cần chỉ dẫn
Dạy cho em tận chân trời góc bể
Từng miền quê, từng mảnh đât quê hương.
Và cô Linh, luôn chăm chút từng giờ
Rèn luyện em những nhấn âm, ngữ pháp
Môn Tiếng Anh dù phong ba bão táp
Vẫn chẳng hề ngăn cấm bước niềm vui
Cô cũng là cô chủ nhiệm lớp em
Cùng chúng em vui buồn trên lớp học
Không chỉ kèm “hello” và “Why?” “What?”
Cô còn bày chúng em biết “thank you”.
Nhớ Công dân ôi một kiếp mài dùi
Luyện thuộc lòng khô khan đành khó nhọc
Bỗng năm này được thay đổi cách học
Sướng vui sao, ôi thích lắm cô Tiên!
Mỗi tuần qua chỉ một tiết cô Lộc
Thích học cô hơn học môn Công nghệ
Cô
dạy em sao mà vui đến thế
Lúc
thực hành cũng như lúc học ôn.
Cô
Thu Sương và “rê, mi, fa, son”
Chưa
bao giờ chúng em mê đến thế
Giờ
Âm nhạc chúng em thành ca sĩ
Dẫu
trống đánh cũng không muốn hết giờ
Cô
dạy Tin ôi dễ mến vô bờ
Chưa
bao giờ thấy ai hiền như vậy
Lý
thuyết dài nằm khô cằn trên giấy
Được
cô Nữ truyền lại dễ nhớ ghi.
Ngắm
cô Tuyền trong mỗi bước đi
Áo
dài đó, và cả môn Mỹ thuật
Cô
nhẹ nhàng nhưng vô cùng kỉ luật
Nhờ
có cô em biết vẽ đường diềm.
Đến
hôm nay đã một nữa học kỳ
Vẫn
thầy Thiện dạy lớp em thể dục
Có
khỏe người mới tiếp thu tri thức
Để
dựng xây đấy nước một thêm giàu
Mười
ba môn cùng góp sức mai sau
Biến
chúng em thành con người thành đạt
Ôi
yêu lắm, thuở học trò đàn hat
Kỷ
niệm xưa sẽ mãi chẳng phai nhòa.
Võ Thiện Hảo 6/3
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét